Đề: Người ấy (bạn, thầy, người thân…) sống mãi trong tôi

doc3 trang | Chia sẻ: dethi | Lượt xem: 2072 | Lượt tải: 0download
Bạn đang xem nội dung tài liệu Đề: Người ấy (bạn, thầy, người thân…) sống mãi trong tôi, để tải tài liệu về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
Đề: Người ấy (bạn, thầy, người thân…) sống mãi trong tôi.

	Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình “khá giả”. Suốt một tuổi thơ dài của tôi luôn ước ao mình lớn nhanh để được cắp sách tới trường như các anh chị. Nhưng không ngờ ngày đó lại dến nhanh thế, ngày mai là ngày tôi đước cắp sách tới trường được bước vào một thế giới kì diệu mà tôi hằng ao ước.

	Làm sao tôi quên được cái ngày đầu tiên tôi đến trường, cái cảm giác buâng khuâng và đầy lo lắng, sợ sệt.
Cái cặp tôi đeo sau lưng cảm thấy rất nặng khi tôi biết mình là học sinh lớp 1A và cô chủ nhiệm của tôi là Thái Thị Kim Thi. Tôi bước nhẹ nhàng, chầm chậm đến trước cửa lớp, thoáng nhìn vào một cái tôi đã thấy các bạn ngồi chật nít cả một phòng, tôi sợ là mình không còn chổ để ngồi. Tôi rung lập cập và co chân lại không biết phải làm gì. Tôi toang định bỏ chạy thì có một bàn tay mát dịu đập trên vai tôi và nói :
Con hãy đi theo cô dừng sợ…
Tôi nhẹ nhàng bước chân lẻo đẻo theo cô, cô nắm tay tôi vẫn với giọng nói dịu ngọt :
Đây là chổ ngồi của con, con ngồi ở đây và gắng học giỏi nhá!
Lúc ấy tôi không còn sợ sệt nữa bàn tay và giọng nói của cô như che chở, như là động lực giúp tôi rất tự tin trong buổi học đầu tiên của cuộc đời mình.
Cô tôi dáng người cao cao nhưng trông hơi gầy, dáng đi của cô nhẹ nhàng và uyển chuyển trong tà áo dài duyên dáng. Cô có đôi mắt sang như một vị thiên sứ ân cần dịu nhẹ tin khôi khi nhìn lũ học trò bé con.
Tôi nhớ có một lần, đó là ngày cô dạy chữ M và V . Không hiểu sao hai chữ này lại khó viết đến thế. Nó cong cong rồi lại uốn éo đủ kiểu, bàn tay tôi thì lại trơ như đá, tôi không có cách nào để viết được nó tôi bối rối, lo lắng rồi lại tức tối suốt buổi học hôm đó tôi lại cứ viết mãi mà vẫn không viết được. Gần hết giờ cô tôi bảo :
Con về nhà hãy rèn viết hai chữ này nhé!
Tan buổi học trên chuyến đò về nhà tôi lại cứ nghĩ mãi rồi tôi lại giận bản than mình chỉ có M và V tại sao lại viết không được thế tôi lại càng giận khi hôm nay lại có điểm 3. Làm sao lại khoe với ba với mẹ bây giờ đây.
Về đến nhà tôi để cặp, sách, ăn cơm xong tôi chạy toang lên phòng ngồi viết 4 tiến đồng hồ mà vẫn không viết được. Sáng hôm sau, tôi thức dậy thay đồ đi học và tôi lại sợ cô mắng vì không có bài viết tập. Tôi ngồi ở phòng khóc mãi và ngày hôm đó tôi lại trốn học. Hôm sau, cô nhắn với gia đình là hôm qua tôi nghĩ học và sang hôm sau mẹ tôi đã đích thân đưa tôi đến trường.
Trước cửa lớp, tôi sợ cô mắng nên đã nép vào bên cửa lớp không dám vào học, cô đến bên tôi dịu dàng khuyên năng trái với suy nghĩ của tôi cô không phạt mà còn nói với tôi bằng giọng nói ngọt ngào với tất cả tình thương mến cô dành cho tôi và không hiểu sao nước mắt tôi lại chảy ra mà không kìm lại được, tôi ấp úng nói :
Cô ơi, con xin lỗi cô... con có cố gắng viết bài tập viết nhưng viết mãi vẫn không được.
Cô nói :
Cuối giờ con hãy ở lại đây cô sẽ tập viết cho con.
Cuối buổi hôm đó tôi ở lại cùng cô, cô đã cầm tay tôi và nắn nót từng con chữ. Cuối cùng tôi đã viết được hai chữ M và V rất gọn gàng và sạch đẹp.
Nhưng có ngờ đâu hôm ấy lại là ngày cuối cùng tôi gặp cô, cô chuyển đi công tác sang trường khác.
Sáng hôm sau với tâm trạng háo hức đến trường mong gặp cô để tiếp tục bài học mới. Khi bước tới trước cửa lớp tôi thấy một thầy giáo vô cùng lạ lẫm đứng trước mắt và thầy nói :
Cô Thi đã chuyển về một nơi mới rất xa đẻ dạy học kể từ hôm nay thầy sẽ thay cô Thi dạy các con.
Như tôi không tin vào sự thật, tôi cừ tưởng mình đả đi nhằm lớp tâm chí tôi rối bời tôi run rẩy và khóc nức nở thương cô. Hình bóng cô hiện ra trước mắt tôi như một người mẹ dịu hiền đang vuốt ve và nâng niu con trẻ. Nhưng giờ đây tôi cách xa cô, xa một người tôi luôn luôn lúc nào cũng kính trọng. Không biết đến bao giờ tôi mới gặp lại cô và tôi lại cứ tiếp tục oà lên khóc. Những ti61n khóc nức nở hoà vào những tiếng gọi tên cô tôi lại cảm thấy đau đớn vô cùng. Hai tiến “cô ơi” tôi thường hay gọi mỗi khi tôi nghĩ về cô cho đến tận bây giờ và mãi mải…

Dường như chỉ cần nhắm mắt lại, tôi sẽ nghe được giọng nói ấm áp của cô và cái nhìn hiền từ, bao dung của mợt người mẹ luôn tha thứ lỗi lầm cho những đứa co thơ dại. Và ánh mắt ấy sẽ dỏi theo tôi trong mọi bước chân của quãng đường đời.
------Hết------
Vài nét về tác giả :
Họ và tên: 	Lý Hưng PhátGiới tính:	NamNgày, tháng, năm sinh:	20-11-1996Nơi thường trú: 719. ấp Xẻo Nhàu A – Tân Thạnh – An Minh- Kiên GiangSố điện thoại:	077. 3885479 – 3885355Email:	hphat37@yahoo.com
Các bạn đọc xong bài này nếu có khuyết điểm gì thì hãy đóng góp qua số điện thoại hoặc yahoo của mình nhá! Dây là bài viết truyện đầu tiên của mình đó. Rất mon sự góp ý của qúy đọc giả.



File đính kèm:

  • docBai van so 1 Bai viet truyen dau tay cua toi.doc