Những bài văn mẫu hay dành cho học sinh Lớp 4

doc31 trang | Chia sẻ: thuongnguyen92 | Lượt xem: 495 | Lượt tải: 0download
Bạn đang xem trước 20 trang mẫu tài liệu Những bài văn mẫu hay dành cho học sinh Lớp 4, để tải tài liệu gốc về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
Cho bạn 1 bài nè.
Trong nhà em, ai cũng có một sở thích riêng. Bố em thích thể thao, mẹ em yêu nấu ăn, bếp núc, anh trai em thích máy vi tính. Riêng em, em thích nhất là đồ chơi. Và món đồ chơi để lại cho em những ấn tượng sâu sắc nhất là cô búp bê có tên là Mi. Búp bê có gương mặt bầu bĩnh, tròn xoe. Cặp mắt xanh biếc, ánh lên sự dịu dàng, duyên dáng. Cái mũi cô cao, thanh thoát. Đôi môi cô đỏ thắm, lúc nào cũng mỉm cười. Hai bên má của cô được các cô chú công nhân tô điểm thêm màu hồng nhạt bên má. Tay và chân cô dài, cao rất hợp với thân hình mảnh mai của cô. Để tôn thêm vẻ đẹp của cô các bác công nhân tặng cho cô môt bộ váy màu đỏ tươi. Không chỉ có vậy, cô bạn này còn biết hát và đi nữa cơ!. Mỗi lần em chạm vào ngực cô, tiếng hát du dương, trong trẻo cất lên. Lúc em đi học, tiếng hát ấy như những lời động viên em. Khi em buồn, tiếng hát như lời an ủi. Những lúc muốn chơi với cô, em nhấn nút công tắc đằng sau, cô bật dậy, đi đi lại lại.
Trên đời này, không ai có thể thiếu người bạn. Mi cũng giống như một người bạn của em. Thật vui khi có người bạn tốt như vậy.
__________________
Còn nữa nè...
Đã là trẻ con ai cũng phải có đồ chơi. Còn tôi, tôi có cả một thế giới đồ chơi búp bê, gấu bông, xếp hìnhNhưng đồ chơi mà tôi thích nhất là một chú gấu bông tên là Mi – lu. Đó là quà của mẹ tặng tôi nhân dịp sinh nhật.
Chú có một bộ lông trắng muốt điểm thêm mấy mảng màu hồng. Chú trông rất xinh và ngộ nghĩnh. Chú cao chỉ bằng đầu gối em (tôi), nhưng được nhồi rất nhiều bông nên lúc nào trông cũng mũm mĩm.
Đôi tai của chú giống như hai cái nấm dựng lên. Cặp mắt của Mi – lu đen láy. Cái mũi xinh xinh được gắn trên chiếc mõm nhỏ xinh. Ôi, khuôn mặt đó mới xinh làm sao.
Cổ chú đeo một chiếc vòng hoa do chính tay tôi làm và đeo vào cổ chú. Cái vòng có rất nhiều màu sắc: đỏ, hồng, vàngỞ giữa đính một viên kim cương, hai cánh tay chú thì lúc nào cũng dang ra như đòi bế.
Hôm nào đi học về, điều đầu tiên tôi làm là chạy thật nhanh vào phóng bế chú lên và cọ cọ vào cái mũi của chú. Trời đã trở rét mà chú vẫn chưa có quần áo ấm để mặc nên tôi đã xin mẹ một ít vải rồi may cho chú một đôi tất màu hồng.
Tôi còn may cho chú một cái áo khoác để chú có thể đi dạo với tôi trong những ngày mùa đông lạnh buốt. Trông chú cũng điệu lắm chứ.
Tôi rất yêu chú. Trong giấc mơ, tôi đã mơ thấy Milu nói với tôi rằng: “Chị ơi, em muốn sống với chị suốt đời”.
Mình cũng có nè 
Các bạn ạ, tuổi thơ chúng ta ai cũng gắn liền với những đồ chơi quen thuộc như búp bê, gấu bông, lật đật,.... Mỗi người đều có sở thích riêng về đồ chơi. Với tôi, món đồ chơi mà tôi thích nhất đó là chú gấu bông đấy.
Lần ấy, bố đi công tác về tặng tôi một món quà trong chiếc hộp kín. Tôi rất hồi hộp không biết đó là gì. Khi mở hộp ra tôi reo lên vì sung sướng: " Ôi, chú gấu bông dễ thương quá!" Đó là một chú gấu nhồi bông mà tôi ước mơ bấy lâu. Chú ta có bộ lông trắng mịn và mượt như nhung, khi sờ tay vào ta có cảm giác như đang sờ vào tấm vải lụa mềm và mát rượi. Gấu ta khoác một chiếc áo màu đỏ tươi có điểm vài hạt cườm lấp la lấp lánh. Cái đầu chú tròn tròn như trái bưởi, đôi tai cũng tròn tròn vểnh lên trông thật là ngộ nghĩnh! Đôi mắt chú đen láy, tròn xoe như hạt nhãn. Thân hình chú ôm rất vừa tay nên tôi thường ôm chú ta mỗi khi đi ngủ. Những lúc ấy, bốn cái chân mập ú na ú nu của chú cứ dang ra như thể đòi tôi âu yếm vậy. Miệng chú nhỏ nhắn và đỏ hồng trông thật đáng yêu. Trên cổ chú là chiếc nơ màu đỏ được thắt hình con bướm trông yêu ơi là yêu. Mỗi tối học bài xong tôi lại dành thời gian để chơi với gấu bông. Tôi đặt cho cái tên là Happy. Mỗi khi tôi ôm chú vào lòng và thơm lên đôi má mịn màng của Happy trông chú ta có vẻ thích thú lắm.
Bây giờ tôi đã lớn và có nhiều thứ đồ chơi khác nhưng Happy vẫn là người bạn thân thiết nhất của tôi. Tôi luôn giữ gìn chú cẩn thận vì đó là món quà bố tặng tôi: người luôn muốn con mình được vui vẻ và thoải mái
Mùa hè vừa rồi, trong chuyến đi du lịch Trung Quốc, em được một bạn tặng cho em một con rô-bốt rất đẹp. Con rô-bốt có hình một chú rắn. Tuy nhiên trông nó chẳng hề dữ dằn chút nào, ngắm nhìn còn thấy dễ thương nữa chứ, bởi vì nhà sản xuất đã làm theo mô hình một chú rô-bốt nên em rất thích. Chú rô-bốt của em có màu xanh lá cây đậm, đầu chú khom khom về trước hình con rắn hổ mang. Một bên tay chú xoắn lại hình mũi khoan, cái sừng của chú màu vàng và nhẵn bóng, có thể xoay đi, xoay lại, cái đuôi dài của chú càng làm chú trở nên dũng mãnh hơn.
Khi nào rảnh rỗi, em lại cùng bạn hàng xóm chơi chung với chú rô-bốt của em. Rô-bốt của em không dùng pin, muốn chú cử động em phải dùng tay xoay các khớp để chú tạo ra các hình khác nhau. Sau khi chơi, em để ngay ngắn chú rô-bốt này trên chiếc tủ đựng đồ lưu niệm của gia đình, trên chiếc tủ đó có những sản phẩm do chính tay em tạo ra. Khi chơi với chú rô-bốt em lại nhớ đến người bạn Trung Quốc của em. Dù không hiểu được tiếng nói của nhau nhưng chúng em vẫn chơi những trò chơi rất vui. Đúng là tình bạn đã vượt qua cả rào cản ngôn ngữ, chúng em đã là những người bạn của nhau.
Em cảm giác chú rô-bốt này đã là người bạn tri kỷ luôn ở bên em. Em rất yêu chú rô-bốt của em.
Vào ngày sinh nhật lần thứ 9 của em , em đuơc tăng rât nhiều đồ chơi .Nào là thú bông ,xếp hình,đồng hồ,...Nhưng trong số đó em thích nhất là cô búp bê babier mà bố em đã tặng.Em đặt tên cho nó là li sa - caí tên nghe rất tây .
li sa có mái tóc xoăn màu vàng óng ả ,cái môi thì đỏ chon chót chúm chím cười.Nước da của cô búp bê này trắng hồng và được làm bằng nhựa cứng. Khuôn mặt tròn bầu bĩnh. Cái má phinh phính, lúc nào cũng ửng hồng, ánh lên một màu trái đào mới nở.Đôi mắt to tròn, xanh biếc, với hàng lông mi cong vút,và chiếc mũi nhỏ xinh , trông li sa thật là ngộ nghĩnh và dễ thương. li sa được khoác trên mình một chiếc váy dạ hội màu đỏ lộng lãy, lấp lánh nhưng sợi kim tuyến nhiều màu . dưới chân cô là một đôi giầy cao gót cũng màu đỏ được gắn rất nhiều hạt kim sa lấp lánh . li sa là cô búp bê xinh đẹp nhất trong số những con búp bê của em . Li sa là người bạn tâm sự mỗi khi em vui hay buồn vì khi được ngắm nhìn li sa làm em cảm thấy phấn chấn hơn .
em dành rất nhiêu tình cảm của mình cho li sa nên luôn giữ gìn và chơi với bé cẩn thận.để mãi mãi món quà của bố tặng nhân ngày sinh nhật lúc nào cũng như mới .
Hay :
“ Be bé bằng bông. Hai má hồng hồng” Ôi, bé đáng yêu của chị, ngủ ngoan nào.” Tôi hát chưa hết bài mà bé đã ngủ. Các bạn biết đó là ai không? Đó chính là búp bê của tôi đó. 
Ôi, búp bê thân yêu của tôi mới xinh làm sao! Bé là món quà của mẹ tặng cho tôi nhân dịp sinh nhật lần thứ 8. Tôi thích quá, đặt ngay cho bé cái tên nghe rất Tây : An – na. Bởi vì An - na có mái tóc xoăn màu vàng hung, cái môi thì đỏ chon chót chum chúm cười. Khuôn mặt tròn bầu bĩnh. Cái má phinh phính, lúc nào cũng ửng hồng, ánh lên một màu trái đào mới chín. Nếu là bạn, chắc bạn cũng phải thơm vào má bé An – na của tôi đấy. An – na không cao lắm, hơn 3 năm rồi mà bé chẳng nhớn chút nào cả, chỉ cao bằng cái phích nước nhà tôi thôi. Bé có làn da màu hồng nhạt, với đôi tay mềm mại, chũn chĩn, ai nắn cũng cảm thấy thinh thích. Bố tôi bảo đó là cao su dẻo nên nó mơi mềm mại như vậy.
Búp bê An - na của tôi biết hát nữa đấy. Khi tôi à ơi vỗ nhẹ vào sau lưng bé. “ Bé hát cho chị nghe nào”, một bài hát mừng sinh nhật lại vang lên. Tôi vỗ lại là bé ngừng hát ngay. Bé đứng được đấy, Đôi chân bé đeo một đôi giày nhựa màu trắng thật xinh. Bé thích mặc chiếc váy màu xanh dương, trông bé cứ như công chúa trong cung điện lộng lẫy. Hè vừa rồi, chị em tôi đã mấy lần may cho An – na váy mới nhưng xem ra An – na không thích những cái váy đó. Em vẫn mặc chiếc váy màu xanh dương kia thôi. Vì nó hợp với em hơn. 
Khi bé ngủ, hai mắt bé nhắm nghiền lại. Bé ngủ thật ngon lành. Tôi nhẹ đắp chăn cho bé. Bé vẫn mỉm cười, hình như bé đang mơ một giấc mơ đẹp. Khi tỉnh giấc, bé
đứng thẳng lên, toét miệng cười, đôi mắt màu xanh , tròn , mở thật to nhìn tôi trìu mến. “ Bé ngoan của chị, sao cứ nhìn chị thế!”.
Từ ngày có bé An – na, sau những giờ học căng thẳng, tôi lại dành thời gian chơi với búp bê An – na. Lúc tôi chải đầu cho bé, lúc tôi may áo cho bé, lúc tôi nói chuyện vui buồn cùng bé. Bao giờ bé cũng chỉ cười. Một hôm, bà tôi bị ốm phải đi viện, tôi hỏi An – na: “ Em có thương bà của chị không?” Bé chỉ cười, tôi giận bé, vứt bé lên nóc tủ. Nhưng tôi thấy mình thật quá quắt. Tôi nghe thấy An - na khóc. Ấy vậy, tôi lại ôm bé vào lòng: “ Chị xin lỗi, từ nay chị không bỏ em nữa”.
Đấy búp bê An – na của tôi là vậy đấy. Dù đi xa tôi vẫn nhớ cái miệng tươi cười và ánh mắt thơ ngây của bé. Nó là niềm vui của tuổi thơ tôi. Tôi luôn giữ gìn và chơi với bé cẩn thận chẳng để bẩn đâu. Búp bê An – na ơi, em mãi vui vẻ và hồn nhiên , có những ước mơ đẹp của tuổi thơ cùng chị nhé.
Đề bài: Tả cây bút chì của em . ( Tiếng Việt 4 – Tập 2  - Trang 18)
Bài làm
“Sách bút thân yêu ơi, những ngày qua bạn đã cùng ta, vui tới trường và chăm tới lớp.”.
Câu hát này gợi em nhớ đến những đồ dùng học tập thân  thương của em.Trong đó , em phải kể đến chiếc bút chì mà mẹ đã mua cho em tháng trước.
Chiếc  bút chì thật giản dị. Nó không màu mè, diêm dúa như những cây bút chì màu vẽ  khác. Nó tròn giống một cây đũa nhỏ. Nó khoác trên mình một cái áo màu vàng đậm. Trên cái nền vàng ấy là dòng chữ trắng bạc: “ Made in Vietnam”. Mẹ bảo: “Bút chì này là của Việt Nam, viết đẹp lắm ấy con à. “. Ừ, nó viết đẹp thật. Mới đầu, nó vừa dài bằng cái hộp bút của em.  Đầu thon nhọn trông giống như cái tầu con thoi. Thế mà sau một tháng, cây bút chì ngắn lại, chỉ bằng cái bút mực của em thôi đấy.
Chì ngày càng ngắn lại nhưng em vẫn thích dùng. Vì  cái ruột chì của nó đen  và mềm. màu đen như than viết lên trang vở thật đẹp. Ấy vậy nó còn dễ tẩy nữa chứ. Một cái  tẩy nho nhỏ màu hồng  được  gắn trên đầu chì, giúp em dễ dàng tẩy khi em viết sai.
Giờ học vẽ hôm nọ, có lẽ nhờ cây bút chì này, mà cô Huyền đã cho  bài vẽ theo mẫu của em điểm A+. Từng nét chì mịn màng, sắc gọn cứ dần hiện ra trên trang vẽ của em.Các bạn xúm lại hỏi: “ Bạn mua bút chì này ở đâu vậy?”. Lúc ấy em thật hãnh diện với cây chì ấy.
Em còn  nhớ, có hôm em quên bút chì ở nhà, Bạn Tân vội vàng cho em mượn cây bút chì kim của bạn ấy. Trông bút chì kim thậth đẹp, nhưng vừa viết ngòi  đã gãy vụn ra vở, nét chữ lại mờ chả đẹp bằng cây chì của em cả.
Rồi sẽ đến ngày  em phải thay cây bút chì khác. Có thể nó sẽ quên đi trong tâm trí em. Nhưng em nhận ra rằng, trong những ngày qua nó đã giúp em rất nhiều việc. Chắc em sẽ phải mua cây chì mới khác nhưng phải giống cây chì này để cho em đỡ quên nó.
Đề bài : Tả một đồ chơi mà em thích
Bài làm
     Các bạn ạ, tuổi thơ chúng ta ai cũng gắn liền với những đồ chơi quen thuộc như búp bê, gấu bông, lật đật,.... Mỗi người đều có sở thích riêng về đồ chơi. Với tôi, món đồ chơi mà tôi thích nhất đó là chú gấu bông đấy.
      Lần ấy, bố đi công tác về tặng tôi một món quà trong chiếc hộp kín. Tôi rất hồi hộp không biết đó là gì. Khi mở hộp ra tôi reo lên vì sung sướng: " Ôi, chú gấu bông dễ thương quá!" Đó là một chú gấu nhồi bông mà tôi ước mơ bấy lâu. Chú ta có bộ lông trắng mịn và mượt như nhung, khi sờ tay vào ta có cảm giác như đang sờ vào tấm vải lụa mềm và mát rượi. Gấu ta khoác một chiếc áo màu đỏ tươi có điểm vài hạt cườm lấp la lấp lánh. Cái đầu chú tròn tròn như trái bưởi, đôi tai cũng tròn tròn vểnh lên trông thật là ngộ nghĩnh! Đôi mắt chú đen láy, tròn xoe như hạt nhãn. Thân hình chú ôm rất vừa tay nên tôi thường ôm chú ta mỗi khi đi ngủ. Những lúc ấy, bốn cái chân mập ú na ú nu của chú cứ dang ra như thể đòi tôi âu yếm vậy. Miệng chú nhỏ nhắn và đỏ hồng trông thật đáng yêu. Trên cổ chú là chiếc nơ màu đỏ được thắt hình con bướm trông yêu ơi là yêu. Mỗi tối học bài xong tôi lại dành thời gian để chơi với gấu bông. Tôi đặt cho cái tên là Happy. Mỗi khi tôi ôm chú vào lòng và thơm lên đôi má mịn màng của Happy trông chú ta có vẻ thích thú lắm.
        Bây giờ tôi đã lớn và có nhiều thứ đồ chơi khác nhưng Happy vẫn là người bạn thân thiết nhất của tôi. Tôi luôn giữ gìn chú cẩn thận vì đó là món quà bố tặng tôi: người luôn muốn con mình được vui vẻ và thoải mái
Đề bài: Em hãy tả một đồ chơi mà em thích.
Bài làm:
Ngay từ nhỏ, em đã rất thích những đồ chơi có màu sắc sặc sỡ. Nhân dịp tết Trung thu năm nay, em được bố mẹ đưa đi Hàng Mã. Ở đó, em tha hồ ngắm biết bao thứ đồ chơi lạ mắt. Nhưng em đã chọn được chiếc đèn ông sao – thứ đồ chơi dân gian mà em thích.
Vừa nhìn thấy chiếc đèn, em reo lên sung sướng: “Ôi! Chiếc đèn này mới đẹp làm sao!” Chiếc đèn ông sao nằm gọn trong khung tre hình tròn, đường kính khoảng năm mươi xăng- ti- mét. Chiếc đèn được làm từ những chất liệu rất thân thuộc với người dân Việt Nam là nan tre và giấy bóng, giấy màu các loại. Giấy bóng đủ các màu đỏ, vàng, xanh lam, làm cho chiếc đèn thêm lộng lẫy hơn. Em đặt tên cho nó là “Chiếc đèn thời ấu thơ”.
Về nhà, em ngắm chiếc đèn mãi mà không biết chán. Vòng trong bên ngoài được làm bằng nan tre vót nhẵn  và trơn. Xung quanh có những sợi dây kim tuyến đủ sắc màu sặc sỡ óng ánh. Bên trong là năm cánh sao đều đặn, cân xứng. Những người thợ phải rất khéo tay thì mới vót và buộc nan tre đều như vậy. Bên ngoài, năm cánh sao được trang trí bằng những họa tiết vừa ngộ, vừa vui mắt. Bên dưới, cán sao dài khoảng hai gang tay người lớn. được làm bằng ống tre tròn và thẳng. Bên ngoài, nan được cuốn bới những dải giấy màu tím, cam xen kẽ nhau thật chắc.
Đêm Trung thu, lúc ông trăng tròn vành cạnh cũng là lúc gia đình em bày cỗ xong. Em lấy chiếc đèn ra, thắp một cây nến nhỏ trên đầu cán. Nhìn bên ngoài, ngọn nến cháy lung linh, huyền ảo. Cầm chiếc đèn trên tay, em chạy ra ngõ khoe với lũ trẻ con trong xóm. Đứa nào cũng trầm trồ khen ngợi.
Em rất thích chiếc đèn ông sao. Đối với em, “chiếc đèn thời ấu thơ” là thứ đồ chơi đáng quý nhất.
Em sẽ giữ gìn chiếc đèn này thật cẩn thận. Nó thầm nói với em rằng: “Chúng mình hãy trở thành bạn thân nhé”.
TẢ CHIẾC CẶP ĐỰNG SÁCH VỞ ĐI HỌC CỦA EM (HOẶC CỦA BẠN EM).
BÀI LÀM 1
- Mẹ ơi! Bao giờ thì ba về hở mẹ?
- Trước lúc đi, ba con bảo tối nay, khoảng sáu bảy giờ gì đó ba con về.
- Bây giờ đã quá bảy giờ rồi còn gì!
- Con nóng ruột lắm phải không? Ráng đợi xíu nữa, chắc lỡ phà đấy con ạ!
Vừa mới hỏi mẹ xong, đã nghe tiếng ba gọi. Em chạy ù ra mở cổng, xách hộ ba gói hành lý vào nhà.
- Mẹ ơi! Ba về rồi!
- Em và hai con đều khỏe cả chứ?
- Vâng, mẹ con em khỏe cả! Riêng bé Thảo Linh hai bữa nay ngủ không yên, chắc là nó nhớ ba nó quá!
- Thật vậy hở con?
- Hôm ra đi, anh có hứa mua gì cho nó phải không?
-Có!
- Hèn gì nó cứ thấp thỏm chạy ra chạy vào từ lúc ăn cơm tối xong tới giờ.
- Vậy ra con mong chiếc cặp chứ không phải mong ba?
- Cả hai ba ạ! ngày mai là ngày học đầu tiên ba nhớ không? Ba không về, mẹ đi làm sớm, ai đưa con đến trường. Với lại, con lấy gì đựng sách vở. Cứ dùng túi mủ mãi hỏng mất cả sách vở ba ạ!
Kỷ niệm về những giờ phút có chiếc cặp như một đoạn phim ngắn hiện lên rõ mồn một trong tâm trí của em. Thế là ngày tựu trường của năm học mới, em đã có chiếc cặp sách thay cho túi mủ lâu nay thường dùng. Ôi! Một chiếc cặp mà em hằng mơ ước lâu nay đã toại nguyện.
Đó là một chiếc cặp bằng da thuộc, màu nâu sẫm, hình chữ nhật, to bằng quyển sổ ghi điểm của cô giáo. Nó không có quai đeo như cặp của Hằng, của Thúy, của Lan mà có hai quai xách như của người lớn. Mặt cặp không trơn láng như chiếc cặp của bạn Vân ngồi cạnh em mà nham nhám hình vẩy cá. Trông từ xa, những vẩy cá nổi lên tạo thành những đường vân đều đặn, đẹp như những nét chạm trổ trên lưng của những con rồng thờ của các đền chùa vậy. Ở trước mặt cặp là một dây kéo, vạch một đường xiên xiên từ góc cặp bên này sang cạnh đối diện bên kia tạo thành một ngăn bên ngoài mà em thường dùng để đựng tấm áo mưa. Đường dây kéo là lạ ấy như tăng thêm vẻ duyên dáng và sự hấp dẫn mới lạ ở bề ngoài chiếc cặp. Thoạt nhìn cứ tưởng là một đường kẻ sắc nét dùng để trang trí. Cặp có hai quai xách giấu ở phía trong cặp, có thể nâng lên hạ xuống dễ dàng. Phía giữa hai quai cặp là một sợi dây kéo dùng để tách, nối hai mặt cặp lại với nhau. Mỗi lần mở cặp em chỉ cần cầm núm khóa kéo nhẹ từ bên này qua bên kia thì một âm thanh lạ tai giống hệt như âm thanh của tiếng xé vải nghe thinh thích làm sao! Phía trong, có ba ngăn được lót bằng một thứ vải màu xanh lục, mỏng như lụa. Ngăn giữa nhỏ hơn, dùng để hộp bút và chiếc khăn mùi soa. Ngăn bên trái em để sách giáo khoa, ngăn bên phải dùng để tập và bì giấy kiểm tra. Tất cả đều được xếp gọn vào trong các ngăn của cặp, rất tiện lợi, chẳng bao giờ bị mất mát, hư hỏng, nhăn nhúm như trước đây đựng vào các túi mủ.
Thật là thú vị! Mở đầu một năm học, tất cả đều mới: quần áo mới, sách vở mới, hộp bút mới...và bây giờ cả chiếc cặp sách cũng mới. Nghĩ đến đó, lòng em như dậy lên một niềm vui mới, một cảm giác mới - cái mới của ngày tựu trường, ngày vui vào lớp Bốn.
Đề bài : Em hãy tả chiếc áo hôm nay em mặc đến trường.
Bài làm
Đầu năm học mới, mẹ đã mua cho em bộ đồng phục của trường. Ôi! Bộ đồng phục thật xinh làm sao nhưng em thích nhất là chiếc áo trong đồng phục này.
Chiếc áo có thân gần giống hình chữ nhật.Chiều dài và rộng khoảng ba, hai gang tay, vừa vặn cho em mặc. Chất liệu làm bằng vải cô tông, sờ vào thật mịn màng.
Cổ áo có hình giống như trái tim.Bâu được làm kiểu lá sen trông thật là đẹp.Tay áo lúc nào cũng phồng lên và ngắn hơn cổ tay em một chút.Trên tay có thêu logo của trường vì vậy nhìn vào ai cũng biết em là học sinh trường Tiểu học Cửu Long, đặc biệt những hình vẽ như ngọn đuốc, chiếc nón tốt nghiệp và quyển vở đề chữ Tiên học lễ - hậu học văn làm logo thêm đẹp lại càng đẹp hơn. Nẹp áo dày với hai lớp,bên trái, kế nẹp được thêu phù hiệu tên trường, tên lớp và tên học sinh, tên em thêu chỉ đỏ rất là ý nghĩa. Chính những đường chỉ đỏ đã làm nổi bật cái tên ấy. Hàng khuy may năm lỗ, luôn luôn theo chiều dọc và thẳng như các chiến sĩ hàng quân trong đội duyệt binh. Nút áo bằng nhựa, em rất thích những anh bạn nút, có khi các anh bạn này lại tinh nghịch vô cùng, lúc bị lỏng rồi thì đụng vào là nhảy xuống sàn nhà ngay,làm em tìm mãi mới thấy. Đường chỉ của áo được may đều đặn, thẳng tắp, không bị xéo cũng không bị nghiêng.Áo đã làm cho em có cảm giác rất thoải mái khi mặc vào.
Bạn áo cũng đã gợi cho em một kỉ niệm không sao quên được là có hôm,trên đường đi học về bỗng nhiên trời đổ mưa nhưng em lại quên mang theo áo mưa nên đã dầm mưa về nhà và bị bùn đất văng lên làm bẩn bạn ấy. Vì áo bẩn nên lúc về nhà em đã bị mẹ la nhưng la xong thì mẹ nói với em rằng:” Lần sau con nhớ cẩn thận hơn và mang theo áo mưa đấy, vì thời tiết dễ mưa lắm, nhé con!” Lời nói ngọt ngào làm sao, nhờ lời nói ấy em lại có cảm giác là chiếc áo không giận em mà còn mỉm cười với em nữa.
Em rất yêu quý chiếc áo đi học này vì khi mặc vào bạn ấy đã giúp em có tinh thần sảng khoái trong học tập. Em hứa sẽ giữ gìn bạn áo cho thật sạch để mỗi ngày được mặc đến trường.
Đề bài:Kể chuyện em đã nghe , đã đọc về người có tấm lòng nhân hậu 4. 
Thứ hai, 17 Tháng 12 2012 14:18 
Dù đã rất lâu rồi nhưng tôi vẫn nhớ một câu chuyện của tôi.Hôm nay,tôi xin kể câu chuyện đó cho các bạn nghe.Đầu đuôi là thế này:
Năm tôi lên 9 tuổi,sống với mẹ và ông.Năm đó,ông tôi đã 96 tuổi rồi nên rất yếu.
Một buổi chiều,ông nói với mẹ tôi.
-Bố khó thở lắm!...
Mẹ liền bảo tôi đi mua thuốc về cho ông.Tôi đi ngay.Trên dường đi,tôi gặp mấy đứa bạn đang chơi đá bóng,liền rủ nhập cuộc.Thế là tôi quên khuất việc phải mua thuốc về cho ông.Chơi một lúc,tôi chợt nhớ lợi mẹ dặn.Tôi chạy một mạch đến cửa hàng mua thuốc rồi mang thuốc về nhà cho ông.
Bước vào phòng ông nằm,tôi hoảng hốt thấy mẹ đang khóc nấc lên.Thì ra ông đã qua đời.Tôi nghĩ: “Chỉ vì mình mải chơi bóng,mua thuốc về chậm mà ông chết.’’Tôi òa khóc và kể hết mọi chuyện cho mẹ nghe.Mẹ an ủi tôi: “Không,tôi không có lỗi.Chẳng thuốc nào cứu nổi ông đâu.Ông đã mất từ lúc con vừa ra khỏi nhà.
Mẹ an ủi tôi nhưng tôi thì không nghĩ như vậy.Cả đêm đó,tôi ngồi nức nở dưới gốc cây táo do tay ông vun trồng.Mãi sau này khi đã lớn tôi vẫn luôn tự dằn vặt: “Giá mình mua thuốc về kịp thì ông còn sống thêm được ít năm nữa!’’
Các bạn thấy đấy nỗi dằn vặt của tôi là bài học cho những ai ham chơi không biết dữ lời hứa.Phải trung thực với mọi người.
Tác giả:Đoàn Lan Anh - 4C
Đề bài:Kể chuyện em đã nghe , đã đọc về người có tấm lòng nhân hậu 3. 
Thứ hai, 17 Tháng 12 2012 14:17 
Trong cuộc sống,nếu chúng ta biết nhận lỗi thì sẽ được mọi người yêu quý nên hôm nay tôI sẽ kể một câu chuyện 
rất lâu rồi nói về lỗi lầm lớn của tôi.Đầu đuôi thế này.
TôI lên 9,sống với mẹ và ông.Ông tôi 96 tuổi nên rất yếu.
Một buổi chiều,ông tôi noí với mẹ:
-Bố khó thở lắm!....
Mẹ liền bảo tôi đi mua thuốc.Tôi nhanh nhẹn đi ngay,nhưng dọc đường lại gặp mấy đứa bạn rủ đá bóng.Chơi 
một lúc tôi mới nhớ lời mẹ dặn,tôi chạy một mạch đến cửa hàng,mua thuốc rối quay về nhà.
Bước vào phòng ông nằm,tôi hoảng hốt thấy mẹ đang khóc nấc lên.Thì ra ông đã qua đời. 
Chỉ vì tôi mải chơi ,mua thuốc về chậm mà ông chết.
Tôi òa khóc và kể hết mọi chuyện cho mẹ nghe.Mẹ an ủi tôi:
-Không, con không có lỗi,chẳng thuốc nào cứu nổi ông đâu,ông đã mất từ lúc con vừa ra khỏi nhà.
Các bạn thấy,nếu chúng ta biết nhận lỗi giống tôi thì sẽ trở thành những cô bé,cậu bé ngoan đấy vì trung thực là đức tính tốt cho cả xã hội,cho toàn thế hệ trẻ.
Em Nguyễn Hà Minh Quân - Lớp 4C
Đề bài:Kể chuyện em đã nghe , đã đọc về người có tấm lòng nhân hậu 2. 
Thứ hai, 17 Tháng 12 2012 14:15 
Chuyện của tôi xảy ra rất lâu,nhưng tôi vẫn dằn vặt mình.Câu chuyện xảy ra như sau:
Tôi lên 9,sống với mẹ và ông.Ông tôi 96 tuổi nên rất yếu.
Một buổi chiều,ông nói với mẹ tôi:
-Bố khó thở lắm!...
Mẹ liền bảo tôi đi mua thuốc.Tôi nhanh nhẹn đi ngay,nhưng dọc đường gặp mấy đứa bạn chơi đá bóng rủ nhập cuộc.Chơi một lúc mới nhớ lời mẹ dặn,tôi chạy một mạch đến hàng mua thuốc rồi về nhà.
Vào phòng ông nằm,tôi hoảng hốt thấy mẹ khóc nấc lên .Thì ra ông đã qua đời:
-Chỉ vì tôi mải chơi bóng,mua thuốc về chậm mà ông chết.
-Tôi òa khóc và kể chuyện cho mẹ.
Mẹ an ủi tôi:
-Không,con không có lỗi.Chẳng thuốc nào cứu nổi ông đâu.Ông mất từ lúc con ra khỏi nhà.
Nhưng tôi không nghĩ vậy.Đêm đó,tôi nức nở dưới cây táo do tay ông trồng.Sau này,khi lớn,tôi vẫn dằn vặt:
-Giá tôi mua thuốc kịp thì ông còn sống được ít năm nữa!
Qua câu chuyện trên em rút ra bài học không nên lơ là khi người nhà bị bệnh nặng.Tôi khuyên các bạn không nên lơ là như tôi.
Tác giả:Trần Mai Anh – 4C
Đề bài : Kể lại câu chuyện “Nỗi dằn vặt của An- đrây- ca” bằng lời của cậu bé An- đrây- ca 2. 
Thứ hai, 17 Tháng 12 2012 14:13 
Dù câu chuyện này đã qua lâu ,nhưng tôi vẫn không thể quên được về lỗi lầm mà tôi đã gây ra .Tôi xin kể câu chuyện đó .Đầu đuôi thế này :
Tôi  chính là An-đrây-ca.Hồi đó,tôi lên chín ,sống với mẹ và ông .Ông tôi 96 tuổi nên rất yếu .
Một buổi chiều ,ông nói với mẹ tôi :
-Bố khó thở lắm !...
Mẹ liền bảo tôi đi mua thuốc .Tôi nhanh nhẹn đi ngay ,nhưng dọc đường lại gặp mấy đúa bạn đang đá bóng rủ nhập cuộc .Chơi một lúc mới nhớ lời mẹ dặn ,tôi vội chạy một mạch đến cửa hàng mua thuốc rồi mang về nhà .
Bước vào phòng ông nằm ,tôi hoảng hốt thấy mẹ đang khóc nấc lên .Thì ra ông đã qua đời :
Chỉ vì mình mải chơi bóng ,mua thuốc về chậm mà ông chết .
Tôi òa khóc và kể hết cho mẹ nghe .Mẹ an ủi tôi :
-Không, con không có lỗi .Chẳng thuốc nào cứu nổi ông đâu .Ông đã mất từ lúc con vừa ra khỏi nhà .
Nhưng tôi không nghĩ như vậy .Cả đêm đó ,tôi ngồi nức nở dưới gốc cây táo do ông vun trồng .Mãi sau này ,khi đã lớn ,tôi vẫn luôn tự dằn vặt mình :
Giá như mình mua thuốc về kịp thì ông còn sống thêm ít năm nữa!
Nỗi dằn vặt của tôi là bài học cho những ai ham chơi ,không biết giữ lời hứa sẽ phải ân hận cả cuộc đời .Tôi mong chúng ta đừng bao giờ thất hứa như tôi nữa nhé!
Phạm Ngọc Thúy – 4C
Đề bài:Kể lại câu chuyện Nỗi dằn vặt của An-đrây-ca bằng lời của An-đrây-ca. 
Thứ hai, 17 Tháng 12 2012 14:10 
Bài làm
Xin chào các bạn! Tôi là An-đrây-ca.Vào 20 năm trước,tôi đã làm xảy ra một  chuyện buồn và đó cũng chính là nỗi dằn vặt cẩu tôi. Tôi xin kể lại câu chuyện cho mọi người nghe.
Một buổi sáng nọ, ông tôi  noi với mẹ là bố khó thở lắm. Mẹ liền bảo tôi đi mua thuốc.Trên đười đi mua thuốc,tôi gặp mấy người bạn đang chơi đá bóng rủ nhập cuộc.Chơi được một lúc ,tôi chợt nhớ ra lời mẹ dặn liền chạy một mạch đến hàng thuốc và mang thuốc về nhà cho mẹ. Bước vào phòng ông nằm, tôi thấy mẹ đang khóc nấc lên. Tôi liền chạy đến bên mẹ thì thấy ông đã qua đời.Chỉ vì ham chơi quên lời mẹ dặn mà ông chết.Tôi òa khóc và kể hết mọi chuyện cho mẹ nghe. Mẹ an ủi tôi:
-Không , con không có lỗi. Chẳng thuốc nào cứu nổi ông đâu.Ông đã mất từ lúc con vừa ra khỏi nhà.
Nhưng tôi không nghĩ như vậy.Cả đêm đó, tôi ngồi nức nở dưới gốc cây táo do tay ông vun trồng.Mãi sau này ,khi đã lớn ,tôi vẫn luôn tự dằn vặt” Giá mình mua thuốc về kịp thì ông còn sống thêm ít năm nữa!” Kể từ đó ,tôi không bao giờ phạm phải sai lầm như thế nữa để không phải dằn vặt suốt cuộc đời.
Nguyễn THúy Bảo Châu - Lớp 4B
Đề bài: Hãy tả lại cái bàn mà em thường ngồi học ở nhà
BÀI LÀM 1
“Đến giờ rồi, học bài thôi!”
Ai nói thế nhỉ? Nhìn xung quanh không thấy một bóng người, lạ thật! Tiếng nói

File đính kèm:

  • docNhung bai van hay cua lop 4.doc